sinh ra trên đời liền bị ràng buộc vào vô vàn mối quan hệ. trách nhiệm rồi nghĩa vụ, tình thương, thân ái gì đó làm con người chôn vùi vào suy nghĩ: mình nhất định vì họ, họ cũng sẽ vì mình.
nhưng mãi đến giờ tôi luôn không hiểu, vì sao phải cố chấp như vậy? bản thân vẫn đang ngoi ngóp trong vô vàn dằn vặt, mình có làm họ đau không, họ liệu có biết mình đau thế nào? ấy thế nhưng rút cục không hiểu, tại sao bản thân lại phải nghĩ nhiều như thế.
vì họ đau đớn sinh mình ra, vì họ lao tâm khổ tứ nuôi mình lớn, vì người này người kia là ruột thịt của họ?
song, những người nọ người kia ấy, có bao nhiêu thật lòng? hay chỉ đơn giản ôm khư khư cái “truyền thống”, cái “đạo lý” huyết thống, dòng giống…?
một đời kém cỏi, hai đời thua thiệt.
muốn rướn tới cái chết, lại mỗi ngày tính toán nên chết thế nào. người ở lại có đau, cái chết có đau?
phiền. tại làm sao ý thức không có trước để quyết định muốn ra đời hay không; mà lại là được sinh ra rồi thì dần thấy căm hận cuộc sống? mà nghĩ cũng buồn cười, nếu có thể tùy ý chọn lựa, hẳn ai cũng chui vào nhà giàu, vợ chồng êm ấm, gia đình hòa hảo rồi.
có người nói, bất tử là hình phạt thống khổ nhất. tôi chợt nghĩ, nhìn một hai người thân qua đời rồi cũng quen thôi. sau đó từ tốn đi bộ trong vũ trụ, tiến gần đến mặt trời, nếu không chết thì sẽ quậy phá một phen, khiến toàn bộ tinh tú phẫn nộ, có chút thú vị. thắng thì đi tiếp, không tin sẽ không có điểm dừng. nếu chết liền, cũng quá tốt rồi.
tự tìm đau, tự hủy hoại được chính mình, cũng là một loại tự do.
chỉ là, còn xa.